Thứ Bảy, 13 tháng 11, 2010

Khói sương


khói sương

Anh nhé ,em là sương
còn anh-anh là khói
sương tan vào trong khói
khói quyện vào trong sương

Ta bay,bay theo gió
ta bềnh bồng theo mây
lãng đãng trên ngàn cây
mơ màng cùng nội cỏ

Sáng -ta qua dòng sông
trưa-tan vào hư không
chiều-lang thang qua phố
nghe tháng ngày mênh mông !
**
Anh nhé,em là sương
còn anh-anh là khói
anh-em-là-sương-khói 
chúng mình-là-khói sương !

Ta một đời rong chơi
có nhau mãi không rời
có nhau ngoài cuộc sống
có nhau-đến-tàn-hơi !
**
Anh nhé,em là sương
còn anh-anh là khói
chúng mình-là-khói sương !


09.12.1988
đinhlộc 

(Tắt nhạc nền )

Thứ Năm, 14 tháng 10, 2010

Góc nhạc Mùa Thu

(Tắt nhạc nền !)
*Duy Trác
MùaThutrênđảoKinhChâu

Áo lùa Hà Đông


*Lệ Thu
Nước mắt mùa thu-PhạmDuy

Gửi gió cho mây ngàn bay-ĐC-TL

Mùa thu chết-PhạmDuy

Những ca khúc khác

Thứ Ba, 5 tháng 10, 2010

khung cửa mùa thu

Khung cửa 
mùa thu

Khung cửa lớp
em ngồi nghe gió hát
lời thầy cô 
thánh thót tiếng chim ca
vòm lá xanh biêng biếc 
một khoảng trời
mùa thu đến
vàng theo từng chiếc lá !
**
Khung cửa lớp
một thời em tóc xỏa
giờ ra chơi
ngồi xỏa tóc bay hoang
sáng thu trong
chiều úa nắng thu vàng
em biết chứ
những tình người không nói !
**
Khung cửa lớp
ngậm ngùi nghe em hát
"Buồn tàn thu"...
từng chiếc lá thu rơi
những mắt nhìn
thương quá lớp học ơi !
mùa thu đến
mùa thu đi ai biết !
**
Khung cửa lớp
một thời em áo trắng
một thời em-mơ-mộng
khổ cho người
rồi cũng tơ trời
rồi cũng ly tan
như thu qua hiu hắt 
những phai tàn !

lớp 12

đinhlộc

Thứ Bảy, 25 tháng 9, 2010

Trong nhật kí ngày xưa

02307019740
...lại sắp hết một ngày.Vẫn những suy tư vớ vẩn về con người,về tình yêu để rồi nghe buồn buồn chán nản vô duyên (!)...tại sao ? tại sao ? Sao đầu óc bé con ta lại cứ đầy ắp những dấu hỏi-những câu hỏi thật kì lạ (nên không dám hỏi ai !)-những câu hỏi chắc không ai hỏi bao giờ ?...-Con người ,tại sao ai cũng rập theo một khuôn mẫu-một con đường? một con đường thật đơn điệu : nhỏ-lớn-yêu(?)-vợ chồng-sinh con-nuôi con,cháu...-rồi chết. Eo ơi, chán chi là chán ! Chỉ cần nghĩ đến quy trình đó thôi ta đã nghe chi mô !
-Tại sao không mãi là bạn mà phải là người yêu ? chỉ cần có một người bạn biết quên lời để tâm sự-để xẻ chia những buồn vui đớn đau...trong cuộc sống -thật hạnh phúc biết bao !
-Ừ mờ yêu cũng được đi !(nhưng phải yêu thật-vì theo ta ty thật sự có lẽ kì diệu lắm ? một chút xôn xao trong mắt-một chút quắc quay trong hồn...-đâu đủ để gọi là tình yêu ?-ta đọc đâu đó : những cái giống t.y rất nhiều-nhưng t.y chỉ có một (đại loại là như thế !)...-Nhưng tại sao không là người yêu hoài mà cứ phải tiến đến vợ chồng chi cho hết dễ thương chứ ?...
-Tại sao không có ai dám chọn cho mình một con đường khác mọi người -mà phải giống y nhau ?Con đường của chính mình-tương lai do mình tự định đoạt có được chăng ? Cuộc sống sẽ đẹp hơn ,sắc màu hơn khi có những tình bạn chân thành,có những tình yêu vĩnh cữu !(dĩ nhiên vẫn phải có những cặp vợ chồng sinh con đẻ cái chứ !)...Với những ý tưởng nầy ,có lẽ ta mãi mãi là người lữ hành cô độc !
Làm người lớn thật phiền toái :tính toán-hơn thua...đầy rắc rối ! ơi,ta chẳng muốn làm người lớn chút mô.

cuối 11
dinhloc

Thứ Năm, 16 tháng 9, 2010

Trung Thu nhớ CUỘI

Cuội ơi ! 

Em mơ
cùng những vì sao
bay cao-bay vút
tít cao lên trời !
không gian bát ngát
tuyệt vời
thảm đêm lấp lánh
rạng ngời ánh trăng
mây đưa em
lướt cung hằng
tìm thăm chú cuội,
rủ về trần gian
cuội ơi !
cởi áo mây ngàn
vườn xưa-quê kiểng
xóm làng... chờ mong !
**
Cuội buồn
con mắt mênh mông
gốc đa tình nghĩa
cuội không về làng !

Lớp 9
đinhlộc
_____________________________________________

_








GIẤC MƠ HIỀN
(Tắt nhạc nền !)
Nhạc:MạcLy
Trình bày :DuyTrực











Thứ Hai, 23 tháng 8, 2010

Góc thơ riêng cho mẹ

Mẹ ơi !______

Mẹ ơi
thương mẹ quá chừng !
dẫu mai con lớn
mẹ -đừng-đi-xa !
dẫu mai sau
mẹ tuổi già
còng-lưng-bạc-tóc
cũng-đừng-xa-con
mẹ nghe !
lớp 9

Mẹ ơi
yêu mẹ nhất đời
mẹ là tất cả
tuyệt vời của con !
vầng trăng kia
khuyết lại tròn
lòng con yêu mẹ
mãi tròn như trăng !
lớp 11

Mẹ ơi
nhớ mẹ vô cùng !

ngùi trông ảnh mẹ
mịt mù khói sương
từng đêm
giấc ngủ bị thương
quờ tay tìm mẹ
gối giường quạnh hiu !
4.2010


Cúng cơm
cho mẹ_____

Chỉ là-tưởng-nhớ
đấy-mà-thôi !
mẹ đã

nghìn thu khuất bóng rồi !
chay-mặn
cũng tìm đâu thấy mẹ ?
xót lòng con quá
nhớ không nguôi !

4.2010


Tuần 100
ngày _________

Mẹ đã xa thêm
mấy chặng đường
mù sương,

lại tiếp nối mù sương
bặm môi
cho mắt nhòa thương nhớ
đau xé lòng con
những đoạn trường !

8.2010


Trước ảnh
mẹ_________

Sao mắt mẹ không vui ?
sao môi mẹ không cười ?
giọt buồn nào sâu thẳm

cho mắt mẹ rưng rưng !
**
Mẹ muốn nói điều chi ?
mẹ ơi nói đi !
con thèm lại được nghe
tiếng mẹ
"đổi cả thiên thu
tiếng mẹ cười !" *
**
Sao mẹ vẫn lặng im ?
sao mẹ buồn hiu hắt ?
con dặn lòng đừng khóc !
những giọt mặn
trên môi con...
làm ảnh mẹ nhạt nhòe!
Đừng khóc
hãy để mẹ đi thôi !
nơi đây-là-cõi-tạm
mong mẹ về nơi chốn bình yên
mẹ ơi con lạy mẹ !

8.2010
* "Đổi cả thiên thu.tiếng mẹ cười":thơ của Trần Trung Đạo
___________________________________

Nói với một người______

... nỗi đau nầy làm sao có thể chia bớt cho ai ? Người-càng -không-thể !
Nhưng dù sao ta cũng cám ơn người-cám ơn người đã-không-quên-chia xẻ...
8.2010
đinhlộc

Thứ Tư, 18 tháng 8, 2010

Cho ngày RẰM THÁNG 7

Ý nghĩa ngày Vu Lan.
Chúng ta thường nghe nói nhiều về ngày Vu Lan nhưng không ít người trong chúng ta lại chưa biết sự tích ngày Vu Lan như thế nào. Hôm nay, nhân ngày này, LL sẽ nói sơ lược về sự tích ngày này.Ngày rằm tháng 7,người Bắc vẫn quen gọi là ngày "Xá Tội Vong Nhân" cúng các chúng sinh không nhà không cửa. Các chùa lớn vào ngày này thường mở khoá lễ phá ngục cho chúng sinh và tổ chức đại lễ Vu Lan. Ở miền Nam, rằm tháng 7 thường gọi là "Vu Lan Thắng Hội" , ngày để con cái báo hiếu cha mẹ. Sự tích của ngày cúng rằm tháng 7 cũng bắt nguồn từ Phật giáo. Theo đó, Mục Liên không phải tên thật mà chỉ là hiệu. Tên thật của Mục Liên là La Bộc.Chuyện xưa kể rằng... La Bộc là con ông Phổ Tướng và bà Thanh Đề. Vì gia đình túng thiếu, La Bộc phải đi buôn bán ở tỉnh Kiên Liên. Khi đã giàu có, La Bộc nhớ tới mẹ già liền cho người về quê biếu tiền mẹ. Bà mẹ ăn xài hết nhẵn số tiền đó rồi, lại sai người giết chó làm nhân bánh biếu sư. Đến lúc La Bộc về thì bà mẹ lại chối và nói rằng bao nhiêu tiền con gửi về cho đã đem cúng cả vào đền chùa miếu vũ rồi. Chẳng bao lâu bà mẹ chết. Chịu tang mẹ 3 năm, La Bộc đi qua nước Ki Đô là nơi Phật ở, La Bộc xin ở lại tu luyện. Phật thương tình ưng thuận, sai thầy Kha Na cắt tóc ông và đặt tên là Đại Mục Khiên Liên( Mục Liên) và cho vào tu ở chùa Lã Bí trong rừng Quýt Sơn. Muốn đến rừng Quýt Sơn phải đi qua ngôi chùa Thiên Giai là nơi có những âm hồn nghe kinh. Mục Liên chỉ nhận ra người cha là Phổ Tướng còn mẹ là Thanh Đề thì không. Mục Liên ôm mặt khóc, Phật hiện lên bảo cho biết là Thanh Đề vì khi sống điêu ngoa gian ác nên bị đầy xuống ngục A Tỳ rồi. Mục Liên nghe vậy liền lặn lội xuống ngục A Tỳ tìm mẹ. Nơi đây bà mẹ Mục Liên phải chịu trăm ngàn cực hình, thấy con tới bà khóc lóc nhờ con tìm cách cứu. Mục Liên thấy mẹ bị như vậy liền lấy bình bát, đem cơm dâng mẹ. Mẹ ngài được cơm nhưng chưa vào miệng cơm đã hoá ra than lửa đỏ hồng.Tôn giả Mục Liên thấy mẹ như thế gào khóc bi thảm, về bạch Đức Phật. Phật dạy phải nhờ tới uy lực mười phương Chúng Tăng, cách cứu độ để những bà mẹ hiện đang đau khổ đều được giải thoát. Ngày rằm tháng 7 là ngày tự tứ của mười phương Tăng, tất thảy đều từ bi, ứng thọ. Ai được cúng dường Thánh Tăng thì tất cả đều vượt ác đạo, ứng niệm giải thoát. Cũng thế chiếc chậu Vu Lan đựng những tu lực chứng tâm hậu nhất của những đệ tử Đức Phật có thể chuyển nghiệp ác thành nghiệp lành của con người. Mục Liên làm đúng lời Phật dạy, quả nhiên mẹ ông được giải thoát. Mục Liên theo mẹ bay lên trời cầu xin Đức Phật xoá tội cho bảy đời họ hàng nhà mình.Cũng xuất phát từ tư tưởng “Nhân- Hiếu- Trung- Tín” của Nho giáo và Đạo giáo bên Trung Quốc, ngày rằm tháng 7 còn gọi là "Tết Trung Nguyên" có tục tế lễ tổ tiên. Đạo giáo còn cho rằng Trung Nguyên một trong ba "Nhật Kỳ" của tam cung thần cai quản họa phúc của con người chính là ngày Địa cung xá tội. Theo tín ngưỡng dân gian thì ngày này ở âm phủ khảo chiếu sổ sách để đại xá cho các linh hồn ma quỷ cô đơn ngoài đồng nội. Vì vậy ngày này cùng với cúng tổ tiên nhân dân còn nấu cháo hoa, bỏng ngô, tiền giấy cúng chúng sinh mong họ siêu thoát cũng để tích công đức cho bản thân.Dựa vào tích ấy, vào ngày rằm tháng 7, các chùa đều làm lễ chay chạy đàn, phá ngục cho các tội nhân. Nhà nhà cũng theo đó thành kính làm lễ vì tin rằng ngày đó dưới âm vong nhân xá tội cho những người quá cố. Noi gương hiếu thuận của Mục Liên, ngày rằm tháng 7 trở thành ngày tết Vu Lan, con cái báo ân cha mẹ.Những ngày rằm tháng 7 ở Hà Nội có cái gì rất khó quên. Không như ở miền Nam ngày rằm mà trời cứ nắng chói chang, không giống ngày Vu Lan ở Huế, mưa rơi tí tách hoà với tiếng hát réo rắt trên dòng Hương Giang, có lẽ đặc trưng rằm tháng 7 ở Hà Nội là hình ảnh những người phụ nữ đảm đang sắm sửa lễ lạt. Trong tiết trời ảm đạm, lất phất mưa, nhìn các chị đi chợ, sắm lễ, khéo léo chọn lựa, bày biện mâm cúng và xuýt xoa vái lạy thành kính chẳng ai có thể không tin vào chuyện ngày này các cô hồn vất vưởng sẽ được ăn, nhận áo quần. Cúng hết ở đền chùa, gốc cây, ụ đất, họ về làm cơm cúng tổ tiên, cha mẹ, rồi lại kể sự tích ngày Vu Lan cho chồng con. Chính những người phụ nữ đảm đang đã duy trì và làm đẹp thêm một phong tục thờ cúng mang đậm chất nhân văn của dân tộc. Ngày rằm tháng 7 năm nào cũng vậy, dường như chẳng có gì thay đổi, trời đổ mưa, những mâm cúng chúng sinh vẫn những đồ ăn thức uống ấy, vẫn những câu chuyện kể sự tích năm xưa nhưng thắp hương xong, cả nhà tôi bỗng lặng yên. Năm nay, bà tôi đã không còn để cùng mẹ con tôi cúng rằm tháng 7!
(Sưu tầm)
----------------------------------------------------------------
Bông Hồng Cài Áo
của thiền sư Nhất Hạnh

Ý niệm về mẹ thường không thể tách rời ý niệm về tình thương. Mà tình thương là một chất liệu ngọt ngào, êm dịu và cố nhiên là ngon lành. Con trẻ thiếu tình thương thì không lớn lên được. Người lớn thiếu tình thương thì cũng không "lớn" lên được. Cằn cỗi , héo mòn.
Ngày mẹ tôi mất, tôi viết trong nhật ký: Tai nạn lớn nhất đã xẩy ra cho tôi rồi! Lớn đến mấy mà mất mẹ thì cũng như không lớn, cũng cảm thấy bơ vơ, lạc lõng, cũng không hơn gì trẻ mồ côi. Những bài hát, bài thơ ca tụng tình mẹ bài nào cũng dễ, cũng hay. Người viết dù không có tài ba, cũng có rung cảm chân thành; người hát ca, trừ là kẻ không có mẹ ngay từ thuở chưa có ý niệm, ai cũng cảm động khi nghe nói đến tình mẹ.
Những bài hát ca ngợi tình mẹ đâu cũng có, thời nào cũng có. Bài thơ "Mất mẹ"* mà tôi thích nhất, từ hồi nhỏ, là một bài thơ rất giản dị. Mẹ đang còn sống, nhưng mỗi khi đọc bài thơ ấy thì sợ sệt, lo âu.... sợ sệt lo âu một cái gì còn xa, chưa đến, nhưng chưa chắc chắn phải đến :
Năm xưa tôi còn nhỏ
Mẹ tôi đã qua đời !
Lần đầu tiên tôi hiểu
Thân phận trẻ mồ côi.
Quanh tôi ai cũng khóc
Im lặng tôi sầu thôi
Để dòng nước mắt chảy
Là bớt khổ đi rồi...
Hoàng hôn phủ trên mộ
Chuông chùa nhẹ rơi rơi
Tôi thấy tôi mất mẹ
Mất cả một bầu trời.
Một bầu trời thương yêu dịu ngọt, lâu quá mình đã bơi lội trong đó, sung sướng mà không hay, để hôm nay bừng tỉnh thì thấy đã mất rồi. Người nhà quê Việt nam không ưa cách nói cao kỳ. Nói rằng bà mẹ già là kho tàng của yêu thương, của hạnh phúc thì cũng đã là cao kỳ rồi. Nói mẹ già là một thứ chuối, một thứ xôi, một thứ đường ngọt dịu, người dân quê đã diễn tả được tình mẹ một cách vừa giản dị vừa đúng mức :
Mẹ già như chuối ba hương Như xôi nếp một, như đường mía lau.
Ngon biết bao ! Những lúc miệng vừa đắng vừa nhạt sau một cơn sốt, những lúc như thế thì không có món ăn gì có thể gợi được khẩu vị của ta. Chỉ khi nào mẹ đến, kéo chăn đắp lên ngực cho ta, đặt bàn tay (Bàn tay ? hay là tơ trời đâu la miên ?) trên trán nóng ta và than thở "khổ chưa, con tôi ", ta mới cảm thấy đầy đủ, ấm áp, thấm nhuần chất ngọt của tình mẹ, ngọt thơm như chuối ba hương, dịu như xôi nếp một, và đậm đà lịm cả cổ họng như đường mía lau. Tình mẹ thì trường cửu, bất tuyệt; như chuối ba hương, đường mía lau, xôi nếp một ấy không bao giờ cùng tận.
Công cha như núi Thái sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra .
Nước trong nguồn chảy ra thì bất tuyệt. Tình mẹ là gốc của mọi tình cảm yêu thương. Mẹ là giáo sư dạy về yêu thương, một phân khoa quan trọng nhất trong trường đại học cuộc đời. Không có mẹ, tôi sẽ không biết thương yêu. Nhờ mẹ mà tôi được biết tình nhân loại, tình chúng sinh; nhờ mẹ mà tôi biết được thế nào là tình nhân loại, tình chúng sinh; nhờ mẹ mà tôi có được chút ý niệm về đức từ bi. Vì mẹ là gốc của tình thương, nên ý niệm mẹ lấn trùm ý thương yêu của tôn giáo vốn dạy về tình thương.
Đạo Phật có đức Quan Thế Âm, tôn sùng dưới hình thức mẹ. Em bé vừa mở miệng khóc thì mẹ đã chạy tới bên nôi. Mẹ hiện ra như một thiên thần dịu hiền làm tiêu tan khổ đau lo âu. Đạo Chúa có đức Mẹ, thánh nữ đồng trinh Maria. Trong tín ngưỡng bình dân Việt có thánh mẫu Liễu Hạnh, cũng dưới hình thức mẹ. Bởi vì chỉ cần nghe đến danh từ Mẹ, ta đã thấy lòng tràn ngập yêu thương rồi. Mà từ yêu thương tín ngưỡng và hành động thì không xa chi mấy bước.
Tây phương không có ngày Vu Lan nhưng cũng có Ngày Mẹ ( Mother's Day ) mồng mười tháng năm. Tôi nhà quê không biết cái tục ấy. Có một ngày tôi đi với Thầy Thiên Ân tới nhà sách ở khu Ginza ở Đông Kinh, nửa đường gặp mấy người sinh viên Nhật, bạn của thầy Thiên Ân. Có một cô sinh viên hỏi nhỏ Thầy Thiên Ân một câu, rồi lấy ở trong sắc ra một bông hoa cẩm chướng màu trắng cài vào khuy áo tràng của tôi. Tôi lạ lùng, bỡ ngỡ, không biết cô làm gì, nhưng không dám hỏi, cố giữ vẻ tự nhiên, nghĩ rằng có một tục lệ chi đó. Sau khi họ nói chuyện xong, chúng tôi vào nhà sách, thầy Thiên Ân mới giảng cho tôi biết đó là Ngày Mẹ, theo tục Tây phương. Nếu anh còn mẹ, anh sẽ được cài một bông hoa màu hồng trên áo, và anh sẽ tự hào được còn mẹ. Còn nếu anh mất mẹ, anh sẽ được cài trên áo một bông hoa trắng.
Tôi nhìn lại bông hoa trắng trên áo mà bỗng thấy tủi thân. Tôi cũng mồ côi như bất cứ một đứa trẻ vô phúc khốn nạn nào; chúng tôi không có được cái tự hào được cài trên áo một bông hoa màu hồng. Người được hoa trắng sẽ thấy xót xa, nhớ thương không quên mẹ, dù người đã khuất. Người được hoa hồng sẽ thấy sung sướng nhớ rằng mình còn mẹ, và sẽ cố gắng để làm vui lòng mẹ, kẻo một mai người khuất núi có khóc than cũng không còn kịp nữa. Tôi thấy cái tục cài hoa đó đẹp và nghĩ rằng mình có thể bắt chước áp dụng trong ngày báo hiếu Vu Lan.
Mẹ là một dòng suối, một kho tàng vô tận, vậy mà lắm lúc ta không biết, để lãng phí một cách oan uổng. Mẹ là một món qùa lớn nhất mà cuộc đời tặng cho ta, những kẻ đã và đang có mẹ. Đừng có đợi đến khi mẹ chết rồi mới nói: "trời ơi, tôi sống bên mẹ suốt mấy mươi năm trời mà chưa có lúc nào nhìn kỹ được mặt mẹ!". Lúc nào cũng chỉ nhìn thoáng qua. Trao đổi vài câu ngắn ngủi. Xin tiền ăn quà. Đòi hỏi mọi chuyện. Ôm mẹ mà ngủ cho ấm. Giận dỗi. Hờn lẫy. Gây bao nhiêu chuyện rắc rối cho mẹ phải lo lắng, ốm mòn, thức khuya dậy sớm vì con. Chết sớm cũng vì con. Để mẹ phải suốt đời bếp núc, vá may, giặt rửa, dọn dẹp. Và để mình bận rộn suốt đời lên xuống ra vào lợi danh. Mẹ không có thì giờ nhìn kỹ con. Và con không có thì giờ nhìn kỹ mẹ. Để khi mẹ mất mình có cảm nghĩ: "Thật như là mình chưa bao giờ có ý thức rằng mình có mẹ!"
Chiều nay khi đi học về, hoặc khi đi làm việc ở sở về, em hãy vào phòng mẹ với một nụ cười thật trầm lặng và thật bền. Em sẽ ngồi xuống bên mẹ. Sẽ bắt mẹ dừng kim chỉ, mà đừng nói năng chi. Rồi em sẽ nhìn mẹ thật lâu, thật kỹ để trông thấy mẹ và để biết rằng mẹ đang còn sống và đang ngồi bên em. Cầm tay mẹ, em sẽ hỏi một câu ngắn làm mẹ chú ý. Em hỏi: " Mẹ ơi, mẹ có biết không ?" Mẹ sẽ hơi ngạc nhiên và sẽ hỏi em, vừa hỏi vừa cười "Biết gì?" Vẫn nhìn vào mắt mẹ, vẫn giữ nụ cười trầm lặng và bền, em sẽ nói: "Mẹ có biết là con thương mẹ không ?" Câu hỏi sẽ không cần được trả lời. Cho dù người lớn ba bốn mươi tuổi người cũng có thể hỏi một câu như thế, bởi vì người là con của mẹ. Mẹ và em sẽ sung sướng, sẽ sống trong tình thương bất diệt. Mẹ và em sẽ đều trở thành bất diệt và ngày mai, mẹ mất, em sẽ không hối hận, đau lòng.
Ngày Vu Lan ta nghe giảng và đọc sách nói về ngài Mục Kiền Liên và về sự hiếu đễ. Công cha, nghĩa mẹ. Bổn phận làm con. Ta lạy Phật cầu cho mẹ sống lâu. Hoặc lạy mười phương Tăng chú nguyện cho mẹ được tiêu diêu nơi cực lạc, nếu mẹ đã mất. Con mà không có hiếu là con bỏ đi. Nhưng hiếu thì cũng do tình thương mà có; không có tình thương hiếu chỉ là giả tạo, khô khan, vụng về, cố gắng mệt nhọc. Mà có tình thương là có đủ rồi. Cần chi nói đến bổn phận. Thương mẹ, như vậy là đủ. Mà thương mẹ không phải là một bổn phận.
Thương mẹ là một cái gì rất tự nhiên. Như khát thì uống nước. Con thì phải có mẹ, phải thương mẹ. Chữ phải đây không phải là luân lý, là bổn phận. Phải đây là lý đương nhiên. Con thì đương nhiên thương mẹ, cũng như khát thì đương nhiên tìm nước uống. Mẹ thương con, nên con thương mẹ. con cần mẹ, mẹ cần con. Nếu mẹ không cần con, con không cần mẹ, thì đó không phải là mẹ là con. Đó là lạm dụng danh từ mẹ con. Ngày xưa thầy giáo hỏi rằng: "Con mà thương mẹ thì phải làm thế nào?" Tôi trả lời: "Vâng lời, cố gắng, giúp đỡ, phụng dưỡng lúc mẹ về già và thờ phụng khi mẹ khuất núi". Bây giờ thì tôi biết rằng: Con thương mẹ thì không phải "làm thế nào" gì hết. Cứ thương mẹ, thế là đủ lắm rồi, đủ hết rồi, cần chi phải hỏi " làm thế nào " nữa!
Thương mẹ không phải là một vấn đề luân lý đạo đức. Anh mà nghĩ rằng tôi viết bài này để khuyên anh về luân lý đạo đức là anh lầm. Thương mẹ là một vấn đề hưởng thụ. Mẹ như suối ngọt, như đường mía lau, như xôi nếp một. Anh không hưởng thụ thì uổng cho anh. Chị không hưởng thụ thì thiệt hại cho chị. Tôi chỉ cảnh cáo cho anh chị biết mà thôi. Để mai này anh chị đừng có than thở rằng: Đời ta không còn gì cả. Một món quà như mẹ mà còn không vừa ý thì họa chăng có làm Ngọc hoàng Thượng đế mới vừa ý, mới bằng lòng, mới sung sướng. Nhưng tôi biết Ngọc hoàng không sung sướng đâu, bởi Ngọc hoàng là đấng tự sinh, không bao giờ có diễm phúc có được một bà mẹ.
Tôi kể chuyện này, anh đừng nói tôi khờ dại. Đáng nhẽ chị tôi không đi lấy chồng, và tôi, tôi không nên đi tu mới phải. Chúng tôi bỏ mẹ mà đi, người thì theo cuộc đời mới bên cạnh người con trai thương yêu, người thì đi theo lý tưởng đạo đức mình say mê và tôn thờ. Ngày chị tôi đi lấy chồng, mẹ tôi lo lắng lăng xăng, không tỏ vẻ buồn bã chi.
Nhưng đến khi chúng tôi ăn cơm trong phòng, ăn qua loa để đợi giờ rước dâu, thì mẹ tôi không nuốt được miếng nào. Mẹ nói: "Mười tám năm trời nó ngồi ăn cơm với mình, bây giờ nó ăn bữa cuối cùng rồi thì nó sẽ đi ăn ở một nhà khác". Chị tôi gục đầu xuống mâm khóc. Chị nói: "Thôi con không lấy chồng nữa". Nhưng rốt cuộc thì chị cũng đi lấy chồng. Còn tôi thì bỏ mẹ mà đi tu. "Cắt ái từ sở thân" là lời khen ngợi người có chí xuất gia. Tôi không tự hào chi về lời khen đó cả. Tôi thương mẹ, nhưng tôi có lý tưởng, vì vậy phải xa mẹ. Thiệt thòi cho tôi, có thế thôi. Ở trên đời, có nhiều khi ta phải chọn lựa. Mà không có sự chọn lựa nào mà không khổ đau. Anh không thể bắt cá hai tay. Chỉ khổ là vì muốn làm người nên anh phải khổ đau. Tôi không hối hận vì bỏ mẹ đi tu nhưng tôi tiếc và thương cho tôi vô phúc thiệt thòi nên không được hưởng thụ tất cả kho tàng qúi báu đó. Mỗi buổi chiều lạy Phật, tôi cầu nguyện cho mẹ. Nhưng tôi không được ăn chuối ba hương, xôi nếp một và đường mía lau.
Anh cũng đừng tưởng tôi khuyên anh: "Không nên đuổi theo sự nghiệp mà chỉ nên ở nhà với mẹ!". Tôi đã nói là tôi không khuyên răn gì hết -- tôi không giảng luân lý đạo đức -- rồi mà! Tôi chỉ nhắc anh: "Mẹ là chuối, là xôi, là đường, là mật, là ngọt ngào, là tình thương". Để chị đừng quên, để em đừng quên. Quên là một lỗi lớn : Cũng không phải là lỗi nữa, mà là một sự thiệt thòi. Mà tôi không muốn anh chị thiệt thòi, khờ dại mà bị thiệt thòi. Tôi xin cài vào túi áo anh một bông hoa hồng: để anh sung sướng, thế thôi.
Nếu có khuyên, thì tôi sẽ khuyên anh, như thế này. Chiều nay, khi đi học hoặc đi làm về, anh hãy vào phòng mẹ với một nụ cười thật trầm lặng và bền. Anh sẽ ngồi xuống bên mẹ. Sẽ bắt mẹ dừng kim chỉ, mà đừng nói năng chi. Rồi anh sẽ nhìn mẹ thật lâu, thật kỹ, để trông thấy mẹ và để biết rằng mẹ đang sống và đang ngồi bên anh. Cầm tay mẹ, anh sẽ hỏi một câu ngắn làm mẹ chú ý. Anh hỏi: "Mẹ ơi, mẹ có biết không?" Mẹ sẽ hơi ngạc nhiên và sẽ nhìn anh, vừa cười vừa hỏi: "Biết gì?" Vẫn nhìn vào mắt mẹ, giữ nụ cười trầm lặng và bền, anh sẽ hỏi tiếp: "Mẹ có biết là con thương mẹ không?" Câu hỏi sẽ không cần được trả lời. Cho dù anh lớn ba bốn mươi tuổi, chị lớn ba bốn mươi tuổi, thì anh cũng hỏi một câu ấy. Bởi vì anh, bởi vì chị, bởi vì em là con của mẹ. Mẹ và anh sẽ sung sướng, sẽ sống trong tình thương bất diệt. Và ngày mai mất mẹ, Anh sẽ không hối hận, đau lòng , tiếc rằng anh không có mẹ.
Đó là điệp khúc tôi muốn ca hát cho anh nghe hôm nay. Và anh hãy ca, chị hãy ca cho cuộc đời đừng chìm trong vô tâm, quên lãng. Đóa hoa mầu hồng tôi cài trên áo anh rồi đó. Anh hãy sung sướng đi.
Thiền sư Thích Nhất Hạnh (1962)


(tắt nhạc nền !)
_______________________________
* "Mất mẹ" là bài thơ nổi tiếng của nhà thơ Xuân Tâm được thầy TNH lược trích .

Thứ Bảy, 14 tháng 8, 2010

Buồn thơ

Buồn thơ

Ngày mai người về
buồn hay vui ?
một chút quắc quay trong hồn
ta nghe dỗi hờn !
người trả cho ta
vùng trời sương khói
buổi sáng, buổi chiều
đếm nỗi buồn trên tay
ta ước mơ
hóa thân thành cánh chim bay
tung cánh nhỏ
đi tìm tình yêu thánh thiện
ngày tháng trôi qua
từng cung sầu hiện diện
ta độc hành
trong nỗi nhớ không nguôi
ngôn từ nào
nghe xa lạ trên môi
ta bật khóc...
thơ âm thầm rơi rụng !

cuối 12
đinhlộc

Thứ Bảy, 7 tháng 8, 2010

Giao mùa

Giao mùa

Hình như
thoảng một chút hương ?
hình như nắng
bỗng hoang đường xa xôi ?
hình như gió ngủ lưng trời ?
hình như mây
cũng bồi hồi quên trôi ?
**
Ngồi nhìn lá rớt trên cây
hình như lá
cũng vàng bay ngậm ngùi ?
Mưa ru hoa cỏ ngủ vùi
như trong cổ tích tuyệt vời
mưa ơi !
ngồi nghe từng giọt
mặn môi
hình như nước mắt ?
của người ? hay ta ?

cuối 11
đinhlộc
(Tặng Sao Ly)

Thứ Ba, 3 tháng 8, 2010

trong nhật kí...

010070730
Như cô bé vừa khóc nhè chưa ráo lệ-trời mở to đôi mắt nhìn ta-ta cũng mở to đôi mắt nhìn trời.Hai bên nhìn nhau -thật lâu...Ta nghe hình như có những giọt long lanh rơi thật nhẹ-thật êm trên môi,trên tóc...những giọt nước mưa còn sót lại, hay những dòng trăng đang chảy dài trên cây lá-tràn ngập qua hồn ! "Đêm thơm như một dòng sữa"-đêm sâu thẳm lấp lánh sao trời-"một ông sao sáng hai ông sáng sao-ba ông sao sáng bốn ông sáng sao-năm ông sao sáng..." ta bật cười nho nhỏ một mình...đúng là KHÙNG ! giờ nầy có con bé nào dám lang thang trong vườn như-ta-đây chứ ? còn chơi trò đếm sao lẩm nhẩm như người mộng du.Vườn ổi sau nhà bỗng dưng đẹp lạ lùng dưới ánh trăng .Đêm của ta-trăng của ta-và ta-riêng ta! Loài người ơi! hãy ngủ thật say cho ta một mình lang thang-độc thoại trong vườn trăng im ắng...Ba mẹ,nhỏ Thọ ...ơi ! khuya rồi xin đừng thức giấc !

(tắt nhạc nền !)

Thứ Tư, 28 tháng 7, 2010

góc nhạc TANGO


CakhucTango
(tắt nhạc nền )

----------------------------------------------
Nghe những bản Tango đã đến với đời mình, sự kỳ diệu là thấy lại hết đời mình ở đó. Thấy lại từng thời gian. Thấy lại từng nơi chốn. Thấy lại từng dấu chân. Thấy lại từng kỷ niệm. Thấy lại ta trong tình yêu cũ. Thấy lại người, trong bóng dáng xưa. Thấy lại trời ta, biển ta. Thấy lại từng tuổi, từng ngày. Thấy lại con đường tình nhân, thấy lại ngọn nến sinh nhật. (Mai Thảo)

http://khanhly.net

Thứ Tư, 30 tháng 6, 2010

Thoáng mơ

Thoáng mơ

Như huyền thoại em về ươm nỗi nhớ
tóc buông dài ôm dáng dấp liêu trai
mắt xanh trong chưa vướng bóng hình ai
ta say đắm nhưng em nào đâu biết !

Em chợt đến nhẹ nhàng như sương khói

buổi chiều nào về hiện diện trong mơ
ta bàng hoàng ngây ngất dệt thành thơ
em yêu dấu ! hồn ta vừa mở ngõ

Em dấu yêu ! mắt xanh màu ngọc bích

bút tháp ngà ru chim ngủ trên cây
bóng hình em-một thoáng gió heo may
vụt tan biến cho tinh cầu vụn vỡ !!!


hè đệ tam
đinhlộc

Thứ Sáu, 25 tháng 6, 2010

Trong nhật kí ngày xưa

010070730
Nắng ! Rạng rỡ. Lung linh . Nhuộm hồng lên cây lá...Sau một đêm mưa nắng trở về lộng lẫy cả khu vườn. Khung cửa sổ-khoảng trời riêng bé nhỏ của ta cũng xôn xao ngập nắng .Nắng đẹp quá chừng ! bởi mỗi một giọt nước trên cành lá- long lanh nghìn mặt trời bé con lấp lánh...
Nắng hong vàng mộng mị.Ơi nắng ! chưa bao giờ ta thấy nắng đẹp thế ni-cũng chưa bao giờ ta yêu nắng như ...thế nầy !!! Thương ghê những nụ Mười giờ căng tròn...chỉ lát nữa thôi sẽ nở bung thành những đóa hoa yêu dấu .
Những dây hoa Tigon óng mượt đầy những trái tim hồng li ti vươn hồn trong gió sớm -Những trái tim vỡ đong đầy nước mắt của chuyện tình TTKH ấy bây chừ cũng đang lóng lánh những giọt nước mắt dưới ánh mặt trời-những giọt nước mắt ngọt ngào hạnh phúc !
Nắng trong veo thủy tinh. Những chú Kỉm kìm kim dễ thương chao nghiêng đôi cánh mỏng trên những cành bươm bướm- lắc lư ,gật gù theo từng cơn gió thoảng -những cánh hoa bướm vàng bé bỏng rung rinh ...
Đâu đó một mùi hương-thoang thoảng, dịu dàng -hương Nguyệt Quế đấy !
...Tất cả cây cỏ trong vườn như bồi hồi trong nắng mới-như lòng ta cũng đang ngập nắng reo vui !
Cám ơn ông trời đã cho mưa tầm tã ngày qua,đêm qua-để ta có một sớm mai nắng hồng lên rộn rã ...Tối nay chắc trăng sẽ sáng và gió sẽ hiền hòa .Xin nỗi buồn yên nghỉ trong ngăn tim !


đinhlộc

Chủ Nhật, 23 tháng 5, 2010

Phượng hồng

Phượng hồng

Sân trường vắng
một mình em
ngồi nhìn những cánh phượng hồng
rưng rưng !
phượng rưng rưng
những cánh hồng
em rưng rưng
những giọt buồn ướt mi !
phượng rơi
đỏ những mùa thi
buồn lên mắt đỏ
từ ly bùi ngùi !
em nghe
trong tiếng phượng rơi
tiếng thầy cô...tiếng bạn bè...
rơi... rơi !

cuối lớp 11
đinhlộc

Thứ Ba, 6 tháng 4, 2010

Trong nhật kí ngay xưa

09070730
Mưa,mưa...và mưa.Chung quanh ta chỉ một màu mưa trắng xóa vây bọc.Mưa gõ nhịp những cung bậc dặt dìu lặng lẽ-những ngôn từ buồn tênh muôn thuở của mưa.....Mưa làm cơn đau đầu trong ta chiều nay dịu lại- bỗng dưng ta thích lang thang dưới mưa ghê đi ! Ý định xuồng rủ BN đội mưa đi chơi làm ta thấy vui vui -Còn gì thú vị hơn khi được đứng nhìn mặt sông dưới cơn mưa tầm tã-Ta hình dung những con thuyền tội nghiệp ẩn hiện dưới màng mưa dày
đặc,những khóm lục bình lập lờ bập bềnh trên sóng nước tội tình...những hàng cây rũ rượi,run rẩy..Hai con nhóc sẽ lang thang...sẽ say sưa ngắm nhìn mưa rơi trên những mái rêu cổ kính, để cùng hình dung sau cơn mưa- những mái ngói âm dương phủ dày rêu xanh ấy -sẽ đổi màu rêu mới, nhung mịn-xanh non tuyệt đẹp ! ...Nhưng tất cả cũng chỉ là... mộng tưởng .Chuyện nhỏ vậy thôi mà ta dễ chi thực hiện được ? ta chỉ biết ngồi đây ngắm mưa ,thả tâm hồn đi hoang gặm nhấm một nỗi bất bình .Bạn bè ta ,đứa nào cũng được tự do đi chơi,đi học thêm ,làm chi tùy thích...ba mẹ tụi nó hình như cóc thèm quan tâm ? Còn ta -đi ra khỏi nhà một bước là phải báo cáo lí do-thời gian đi-về ...phải được cho phép...như đi dang mưa thì...còn lâu mới được mẹ ,ba ...gật đầu.Tan trường ,ta là con bé ưa về sau cùng,thẩn tha một chút trong sân trường vắng tanh cùng với nhỏ bạn thân thích ghê lắm,để rồi về nhà trễ bị ba bố tưng bừng,khóc bụp mắt chớ răng !
Bởi vậy nhiều cuộc vui của lớp -ta không tham gia.Bạn bè có tên không hiểu lại cho ta là con nhỏ lập dị,không hòa đồng tập thể ...ta buồn không nói hết. Vậy đó mà XB- nhỏ bạn cùng lớp bảo : "L là người hạnh phúc nhất đời-luôn được ba mẹ quan tâm lo lắng-bạn bè-con trai,con gái-đứa nào cũng mến,cũng thích chơi với L...lạ kì ! Còn B,như một đứa con hoang-đi sớm về trưa chi cũng không ai la rầy,làm chi cũng mặc xác..." Nghe B nói,ta tròn mắt ngạc nhiên-Thật sao ? ta lại cứ tưởng mình là con bé bất hạnh nhất đời vì mất tự do...ai ngờ cái bất hạnh của ta lại là cái hạnh phúc mà XB hằng mong ước ! Ta bỗng ngậm ngùi thương bạn- ta cứ tưởng được tự do là khoái lắm chứ. Ừ mờ sao ta lại không biết ba mẹ thương ta mới quan tâm triệt để như vậy, nhưng...xin ba mẹ nhẹ nhàng hơn một chút thì ...tuyệt quá ! Như bây chừ đây,ngồi bó gối ngắm mưa ta muốn rong chơi...Trốn đi, eo ơi,về sẽ bị đòn nát...đít ! Xin phép cũng bị la .Thôi thì cứ ngồi đây mơ mộng .Mưa mùa hè bỗng thấm đẫm trong ta những nỗi niềm lạ lẫm...


Hè đệ tam
đinhlộc

Thứ Bảy, 3 tháng 4, 2010

Góc nhạc trẻ

Ca khúc
LêCátTrọngLý

(*tắt nhạc nền !)

Thứ Bảy, 27 tháng 3, 2010

Trong nhật kí ngày xưa .

Hè đệ tam

01070730
Buổi chiều-rồi cũng qua đi như mọi buổi chiều-ngày tháng hạ vẫn mênh mông buồn .Và ta-vẫn ngồi đây-bên khung cửa sổ nầy-nhặt từng chiếc lá vàng tình cờ rơi trên bàn học.Chiều nay lá rơi thật nhiều-những chiếc lá phượng vàng màu nhớ nhung rơi đầy mặt đất-đầy bàn học -và vương vương lên tóc rối muộn phiền.Ơi,ta yêu ghê những chiếc lá bé tí teo-dễ thương và tội tình hơn nước mắt.Chiếc lá-như một đời người-xanh tươi-vàng úa-rồi lìa cành-theo gió cuốn đi-rồi mục nát tan vào cát bụi.Nhìn những cơn mưa lá bỗng dưng ta buồn-một nỗi tiếc nuối vô bờ làm cay cay đôi mắt.Tuổi ngọc rớt rơi theo thời gian-ngày đó ta đâu biết gì...để bây chừ nhìn lại,bây chừ biết nhận thức được cái đẹp của tuổi thơ,thì hình như ta đã bắt đầu làm người lớn ? bắt đầu những bước chân lang thang vào vùng suy tư trước mặt ? tự bao giờ cánh cửa thời gian đã khép lại phía sau ta-khép lại một thời bé dại-khép lại một thiên đường !
...Để rồi một sớm mai nào ta thức giấc,chợt bàng hoàng vì giấc mơ tan...ơ hay ! công chúa ngủ trong rừng đang thẩn thờ nhìn vào chiếc gương xinh xắn trên bàn học-cô bé tóc ngắn và cái mím môi lì lợm,đôi mắt tròn xoe bướng bỉnh đâu rồi ? Trong gương-là một cô nhỏ với mái tóc dài đen nhánh-đôi mắt xanh veo đang mở to như lạ lẫm với chính mình ! đôi má đỏ au...có lẽ cô nhỏ đang giận dữ vì chàng hoàng tử trong mơ làm cô giật mình tỉnh giấc ? hay cô giận mình - mắt sao bỗng long lanh như có điều gì bí ẩn ? tóc sao vội dài không báo trước ?..."Tuổi nào nhìn lá vàng úa chiều nay-tuổi nào mơ kết mây trong sương mù..."
Rồi cũng ngậm ngùi-như-chiếc-lá-bay-thôi !

đinhlộc

Thứ Ba, 16 tháng 3, 2010

Em-mười sáu tuổi

Em-mười
sáu tuổi

Em mười sáu
tóc không còn ngắn nữa
những sợi mềm
đã thả xuống ngang lưng
đủ vừa bay
tóc lộng áo sân trường
em nghiêng nón,
chợt thấy mình duyên dáng !

Mười sáu tuổi ,
tưởng không còn bé dại
tưởng không còn ngơ ngác mắt nai tơ
một thoáng
vương những lúc học bài
em đã biết nhớ thương người,
có phải ?

Rồi quên mất !
cũng chỉ là sương khói,
là hình như em lớn
vậy thôi mà !
xin cho em
còn mãi tuổi ngọc ngà
dù cho tóc
có chảy thành con suối !

lớp10
dinhloc