Thứ Bảy, 23 tháng 7, 2011

Những dòng thơ cuối

Em thôi đi học
em thôi làm thơ
và ngày tháng 
bỗng bơ vơ
thả bay theo gió
tình thơ một đời

5/1975


Em không còn làm thơ
từ giả những ước mơ
những dòng thơm mực tím
ơi buồn đến ngẩn ngơ !

5/1975
Đinhlộc

Thứ Sáu, 25 tháng 2, 2011

Trong nhật kí ngày xưa

018010019730 Qua cầu gió bay
(gửi Phạm Bách Nhẫn và 11C2 TQC ngày xưa )

Ơi,răng mà xui ghê gớm ! Buổi sáng đi học sớm bị ba bố tưng bừng-nhưng cũng phải đi thôi vì chiều qua ta bỏ quên sổ đầu bài ở lớp,cả đêm không ngủ vì cái tội "thiếu trách nhiệm" ấy...  Đến nhà BN thì hết lo,vì con nhỏ cất dùm SĐB-hú hồn ! 
Ta cứ nghĩ như vậy là qua hết mọi lo âu .Học xong giờ Toán thật mệt mỏi (dân ban C học toán mà !)cả lớp thở phào nhẹ nhỏm khi nghe lớp trưởng thông báo hai giờ Pháp văn được nghỉ .Ta và BN rủ nhau lang thang qua cầu Cẩm Nam chơi.Hai đứa bước những bước nhỏ reo vui.Kể từ ngày chiếc cầu làm xong đến nay khá lâu,vậy mà bây chừ ta mới được đặt chân lên...ta nghe trong ta một cảm giác ...eo ui khó tả quá ! Nhất là khi dừng lại giữa cầu-đứng thả tầm mắt đến cuối chân trời ,nghe "gió bay từ muôn hướng tới đây ngập hồn ta". Gió ơi ! gió thật mạnh-tóc bay,áo bay và hồn ta cũng bay thật cao,thật xa bềnh bồng trên sóng nước...BN ước mơ làm cánh bèo. Ta thích làm gió hơn-hi hi gió thổi bèo giạt,mây trôi...hi hi gió mi đưa bèo ta đi ...du lịch hi hi...tiếng cười của hai con nhóc làm những người qua cầu phải dừng lại...cười theo dù chẳng biết hai đứa có...khùng không ?
Bỗng dưng ta buồn buồn khi chợt nhớ đến 2 câu lục bát của ông Hoài Khanh "Ta ngồi lại bên cầu thương dĩ vãng-Nghe trong hồn cây cỏ mọc hoang vu".Nhà thơ có tâm sự nên mới viết những câu thơ buồn như thế,ta là nhóc mới lớp 11 mà cũng biết buồn rồi ư ? buồn chi mới được chứ ! Ta bật cười và lên giọng ngâm ư ử hai câu thơ làm con nhỏ BN lại ôm bụng cười...
Là dân Hội An chính cống mà hai đứa chẳng biết đường đi nước bước ở Cẩm Nam chi hết-BN còn được lần hai qua đây-Ta-mới lần thứ nhất.Luẩn quẩn một hồi mỏi chân,hai con nhóc vào quán chè bắp.Nghe người ta khen món đặc sản nầy ngon ghê lắm,vậy mà...ta mới nhấm một muỗng nhỏ đã phải cau mày 
-chè bắp bị khê phải hông N ?
-ừ,ăn chè khê xui lắm mi nợ !
-Lần đầu tiên ta qua đây mà ăn chè bắp khê thì đúng là xui rồi ,chán thấy mồ !
Tiu nghỉu vì món chè khê,hai đứa không muốn đi đâu nữa,về thôi !
Lại qua cầu.Lại đứng vịn vai cầu nghe gió thổi. Đúng giờ tan học.Ta ngẩn người nhìn theo những con bé áo trắng qua cầu.Đẹp thật ! Ta buộc miệng và quên mất tiêu mình cũng dân tóc dài áo trắng ! Trời se lạnh nhưng có nắng hanh vàng,nắng bên sông càng đẹp.Bỗng dưng ta muốn...đi qua ,đi lại trên cầu vài lần...ngắm nắng ! BN bằng lòng.Lần thứ nhất đi qua.Lần thứ hai đi lại...Lần thứ tư-mới đến 1/3 cầu-cơn gió nào thật mạnh thổi bay chiếc nón trên tay ta xuống cầu.Ngẩn ngơ,thản thốt,ta mở to đôi mắt nhìn theo chiếc nón dấu yêu đang bị dòng nước cuốn đi.Những vần thơ màu mực tím ghi trên nón chấp chới,nhạt nhòa...rồi chiếc nón lật úp trôi nhanh theo gió...Ta đứng thẩn thờ nhìn theo chiếc nón với giọt nước mắt nào đang mọng trên mi.Gió làm rơi giọt buồn .Và ta không khóc ! BN choàng tay qua vai ta chia sẻ.Hai đứa đứng trên cầu nhìn theo ...mãi cho đến khi chấm trắng của chiếc nón biến tan vào trời nước chập chùng. Ta trở về nghe gió trên cầu hiu hắt quá !
Chiếc cầu,dòng sông ! Cho ta gởi chiếc nón lá học trò và những vần thơ mực tím .Không biết dòng nước mang nón ta về đâu ? Mười năm ,hai mươi năm sau khi có dịp qua cầu (dù có phải,hay không phải là cầu Cẩm Nam) chắc ta cũng sẽ mãi ngậm ngùi thương chiếc nón ngày xưa-chiếc nón của một thời mộng mơ áo trắng !

lớp 11C2
Đinhlộc