01070730
Buổi chiều-rồi cũng qua đi như mọi buổi chiều-ngày tháng hạ vẫn mênh mông buồn .Và ta-vẫn ngồi đây-bên khung cửa sổ nầy-nhặt từng chiếc lá vàng tình cờ rơi trên bàn học.Chiều nay lá rơi thật nhiều-những chiếc lá phượng vàng màu nhớ nhung rơi đầy mặt đất-đầy bàn học -và vương vương lên tóc rối muộn phiền.Ơi,ta yêu ghê những chiếc lá bé tí teo-dễ thương và tội tình hơn nước mắt.Chiếc lá-như một đời người-xanh tươi-vàng úa-rồi lìa cành-theo gió cuốn đi-rồi mục nát tan vào cát bụi.Nhìn những cơn mưa lá bỗng dưng ta buồn-một nỗi tiếc nuối vô bờ làm cay cay đôi mắt.Tuổi ngọc rớt rơi theo thời gian-ngày đó ta đâu biết gì...để bây chừ nhìn lại,bây chừ biết nhận thức được cái đẹp của tuổi thơ,thì hình như ta đã bắt đầu làm người lớn ? bắt đầu những bước chân lang thang vào vùng suy tư trước mặt ? tự bao giờ cánh cửa thời gian đã khép lại phía sau ta-khép lại một thời bé dại-khép lại một thiên đường !
...Để rồi một sớm mai nào ta thức giấc,chợt bàng hoàng vì giấc mơ tan...ơ hay ! công chúa ngủ trong rừng đang thẩn thờ nhìn vào chiếc gương xinh xắn trên bàn học-cô bé tóc ngắn và cái mím môi lì lợm,đôi mắt tròn xoe bướng bỉnh đâu rồi ? Trong gương-là một cô nhỏ với mái tóc dài đen nhánh-đôi mắt xanh veo đang mở to như lạ lẫm với chính mình ! đôi má đỏ au...có lẽ cô nhỏ đang giận dữ vì chàng hoàng tử trong mơ làm cô giật mình tỉnh giấc ? hay cô giận mình - mắt sao bỗng long lanh như có điều gì bí ẩn ? tóc sao vội dài không báo trước ?..."Tuổi nào nhìn lá vàng úa chiều nay-tuổi nào mơ kết mây trong sương mù..."
Rồi cũng ngậm ngùi-như-chiếc-lá-bay-thôi !
đinhlộc